Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Về Cố Nhân Xưa
Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Về Cố Nhân Xưa
Cuộc sống của mỗi chúng ta luôn gắn liền với hiện tại, quá khứ và tương lai. Có những quá khứ đẹp đẽ nhưng cũng có không ít những quá khứ xót xa. Có những hình bóng vẫn còn dễ dàng gặp gỡ hàng ngày nhưng cũng có những bóng hình đã chìm khuất nơi chân trời góc bể. Và bất chợt một ngày nào đó, lòng ta thốt lên hai tiếng: “cố nhân”.Dưới đây là tuyển tập 20 bài thơ nhớ về cố nhân mà chính admin của Gold Việt ( Dương Tiệp ) sáng tác và sưu tầm kính mời quý khán giả đón đọc
1.Đời người phiêu bạt độc bước chân
Tiêu dao hỷ ái kiếp phong trần
Ánh trăng soi sáng người quân tử
Rượu đắng hồng trần gặp cố nhân
2.Say men rượu tuy cay mà ngọt
Say men tình tuy ngọt mà cay
Uống rượu say ngày mai ta tỉnh
Uống rượu tình bất tỉnh thiên thu
Sông còn nước muôn đời vẫn chảy
Yêu một người thay đổi tâm can
Nhân duyên tựa như hoa Bỉ Ngạn
Cả đời lá đợi chẳng thấy hoa
Nếu đã là đau thương đến cùng cực
Sao còn nở rộ để mê hoặc chúng sanh
3.Đời người mong manh như ngọn cỏ
Sóng gió đau thương phủ kiếp người
Tìm người tri kỷ hoài chẳng thấy
Đành lấy chén rượu bỏ tình duyên
4.Tiêu sầu ai thổi tiếng ngân nga
Lữ khách đường xa bỗng nhớ nhà
Bao năm xa xứ phương trời lạ
Nỗi nhớ quê nhà bỗng thiết tha.
5.Nước vô tình,ngàn năm trôi mãi
-Mây vô tình,mây lặn lẽ bay đi
-Trăng vô tình,trăng hòa cùng nước
-Người vô tình,người chẳng hiểu lòng tôi
6.Nhắm mắt hiện về bao kí ức
Một mình thao thức giữa đêm thâu
Khúc đàn vẻn vẹn một chữ sầu
Túy ca nhạc sầu lòng ta đau.
7.Uống gió nằm sương chờ cố nhân
Hồng trần bạc kiếp tình phân vân
Người đi để lại sầu muôn nẻo
Rượu đắng xót thương phủ kiếp tình
8."Chữ Hiếu chưa tròn sầu vạn kiếp,
Chữ Tình chưa trọn hận ngàn thu".
"Một phút sai lầm ngàn thu hận.
Lỡ bước xa cơ vạn kiếp sầu".
9.Nữa đêm canh vắng sầu lẻ bóng
Lệ cay khoé mắt cũng đành không
Hữu duyên vô phận mình ta khóc
Còn người yên ấm chẳng nhọc tâm
10.Hồng nhan bạc phận trách chi ai
Liễu mai hai họ khắc tương phùng
Cố tình trồng hoa ,hoa không mọc
Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh ( Sưu Tầm )
11.Phút chia ly xin đừng rơi nước mắt
Hãy mĩm cười chấp nhận mình mất nhau
Nắm tay nhau , ôm nhau lần sau cuối
Hôn nhau rồi mỗi người một lối đi ...
12.Gà gáy canh khuya tỉnh giấc sầu.
Tây hồ sương phủ bóng trăng thâu.
Lãng tử tha hương hồn cô độc.
Quê nhà lối cũ biết tìm đâu...
13.Đêm dài sương lạnh đường khuya vắng.
Đôi lứa bên nhau sưởi ấm lòng.
Riêng ta cô độc lầm lũi bước.
Mưa tuôn, gió thốc, vẫn lạnh lùng.
Nàng bỗng quay đi, không ngoảnh lại.
Để ta hiu quạnh giữa cuộc đời.
Nước mắt không rơi, không có nghĩa.
Lòng này chẳng chịu những tổn thương.
Nhưng ta phong kín vào sâu thẳm.
Dù đau, nhưng chẳng...nói một lời.
Từng ngày trôi qua, ta chai sạn.
Chẳng còn vương vấn những ngày xưa.
Nhìn nàng, như chỉ nhìn cọng cỏ Lơ thơ, hoang dại ở bên đường...( sưu tầm )
14.Đàn ai cất tiếng giữa đêm thâu
Gẫy nhịp bi thương triệu khúc sầu
Ân tình phút chốc bay theo gió
Vì ai vạn cổ khúc tình sầu
15.Bao năm quen biết sầu thiên vạn
Lưu luyến làm chi giấc mộng tàn
Người đi chẳng tiếc câu thương nhớ
Ngậm mùi đau khổ mình ta hay.
16.Xuôi thuyền bến đậu,nước mắt tuôn
Hoa ngàn năm ấy,nhụy úa tàn?
Lệ trào thổn thức,khúc canh thâu
Hồng Nhan túy đàn ai nhỏ lệ.
17.Lặng lẽ đêm buồn ai nhớ ai
Sương khuya lạnh lẽo thấm canh dài
Đem tình gọt rửa bao ngày trắng
Rót lệ dung mòn những tháng phai
Phút biệt tang thương người khắc khoải
Ngày xa buốt giá kẻ u hoài
Trông về xứ lạ trời mây cách
Dõi bước mi tràn nặng trĩu vai...
18,Ngẩn đầu nhìn trời sao le lói
Tiếng đàn phiêu bạc giữa đêm thâu
Chạnh lòng nhớ về người phương ấy
Mình ta nỗi sầu đắng xót cay
Đêm khuya phố vắng còn ta bước
Quán tửu không người mình ta say
Cảnh đó còn đây người đâu thấy
Chợt nhớ chợt tỉnh mắt lại cay ....!
19.Tình chàng nghĩa nặng nồng sâu
Ngày xưa ai hứa một câu chung lòng
Từng cơn lạnh buốt mùa đông
Có ai hiểu thấu nỗi lòng nam nhi
Nam nhi nhất đại trượng phu
Khó lòng qua ải ái tình nhân giang.
Bốn bề đất biển thênh thang
Nhân duyên đưa lối gặp nàng ta say..
Gió về gió cuốn mây bay
Để mình ta lại chốn này vô tâm
Tình sầu ngâm khúc tuý âm
Cho vơi đi bớt oán hờn tâm can
Mong rằng nơi đó bình an Còn ta ôm lấy nỗi buồn mên man...
20.Phố vắng đêm đông mình ta bước
Quán khuya không người mình ta say
Ghế xưa còn đó người đâu thấy
Chợt buồn,chợt nhớ...mắt chợt cay
Người ra đi mà đầu không ngoảnh lại
Trong lòng sầu lặng nói cùng ai
Một mai vô tình ta gặp mặt
Thử hỏi lòng còn có nhớ ai?